Học tiếng Anh/ Trường Anh ngữ tại phiippin
Một ngày ở đây thời gian thật dài, vì thấy mình làm được nhiều việc hơn, thay vì là lười biếng suốt ngày ở nhà.
Lúc mới vào trường, sự bỡ ngỡ của một môi trường mới lạ và thứ tiếng nước mình chỉ mỗi mình hiểu,cảm giác như người bị lạc, bị bỏ rơi. Lúc người ta nói chuyện với mình, mình chẳng hiểu, và ngược lại cũng chẳng ai hiểu mình. Cho đến từng ngày, với những thầy cô giáo hết sức tận tâm và vui nhộn ở đây, thật lòng thấy khả năng nghe và nói của mình tăng lên đáng kể. Mặc dù mình chưa thể nào nghe 100% câu chuyện của mọi người được nhưng đối với mình đây là cả một thành tích to lớn so với một con ngốc chẳng biết chút Tiếng Anh giao tiếp nào ban đầu. Thật lòng mình muốn cảm ơn rất nhiều người, chị Trang quản lí, thầy SA Ronnie,cô Nica nhiệt tình - lớp speech, cô Cory lớp reading. Cô Michelle thích hát, hài hước và vui nhộn - lớp listening, nhờ cô mà em cảm thấy thích môn này hơn, bởi vì trước đây, listening là môn học mà em ghét nhất. Tiếp nữa là Thầy Virgo và thầy Harold lớp Sparta. Hai người thầy vui vẻ và nhiệt huyết nhất mà em được quen cho đến nay, luôn vui vẻ với học sinh và luôn dành cho chúng em những lời chúc, lời cảm ơn tốt đẹp. Hơn hết em muốn cám ơn đó chính là hai cô Kate và cô Roselyn. Cô Kate chính là cô Kathyreen trong thời khoá biểu của em, vì cô bảo cô tên là Kate và cô muốn mọi người gọi cô là Kate nên em gọi cô là Kate. Cô Kate là cô giáo dạy nói của em. Suốt những tuần đầu, điểm nói của em không đến nỗi nào, những bài mock test cuối tuần thứ hai, điểm gì của mình cũng tăng mỗi điểm viết giảm xuống. Mình biết cô đã thất vọng và buồn vì mình rất nhiều. Vì mình là một người Việt Nam 18 năm rồi nên không thể chỉ trong 2 tuần mà có thể thay đổi hết tất cả mọi thói quen thêm S,SH,CH… vào sau mỗi từ cho đúng được,mình biết lúc nói ra thì cứ như chỉ là một cái cớ nhưng thật sự cô ạ, em đã cố hết sức. Em luôn muốn làm cô vui hơn nhưng việc phát âm sai làm em không thể tự tin được. Càng sai càng không tự tin và càng không tự tin thì lại càng sai. Cứ mỗi lần học xong giờ speaking thì thật sự mình cảm thấy rất muốn khóc. Mình cảm thấy bất lực trước sự thất vọng của cô. Cô ơi,em xin lỗi…Em sẽ luôn nhớ tới sự cố gắng của cô mà cố gắng nhiều hơn nữa ạ! Sau mỗi lần thảm khốc thì đến giờ của cô Roselyn. Tiết của cô đối với mình thật sự như là được giải toả cuối một ngày mệt mỏi. Học với cô, chẳng thể nào mình không vui lên được, cô luôn biết cách làm mình vui lên, và cứ thế, hai cô cháu cứ như những diễn viên hài, hết người này làm người kia cười và ngược lại, cô thật sự là người mà mình nói chuyện bằng tiếng anh nhiều nhất ở đây, như một người chị cũng như một người bạn,thật sự mình rất cám ơn cô, vì tất cả…
Cho đến bây giờ điều tôi hối hận nhất trong gần 4 tuần qua chính là vì sao tôi chỉ học ở đây có 4 tuần. Lúc chưa đến đây, tôi cứ nghĩ 4 tuần thì quá dài, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi rời xa gia đình lâu đến như vậy, nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể tin được đã gần hết 4 tuần - 28 ngày ngắn ngủi ở cái trường SMEAG này. Tuy chỉ ngắn thôi nhưng ý nghĩa của nó thật rất dài. Với 4 tuần, tôi đã được quen với bao nhiêu người bạn nước ngoài dễ thương đáng quý, 4 tuần với những thầy cô giáo hài hước vui nhộn, thời gian như một cái gì đó không tồn tại, thậm chí tôi còn chẳng nhớ được mình đã qua từng ngày như thế nào.
Không chỉ giáo viên, tôi còn muốn cám ơn tới tất cả mọi thầy cô khác ở ngôi trường này, thầy hiệu trưởng Hwang đáng kính,
chị Trang manager, các nhân viên trong main office, các chú bảo vệ và cả nhân viên phòng ăn nữa…Thật sự không thể nào nhớ hết được tên tất cả mọi người nhưng những điều tốt lành mà mọi người làm cho tôi, tôi sẽ giữ nó mãi trong kí ức mình. Tất cả những kí ức đẹp đẽ nơi đây.
Cám ơn SMEAG!
Gửi SMEAG, nơi đã để lại cho tôi nhiều kỉ niệm khó quên trong đời
No comments:
Post a Comment